[DMN] chương 3

Tới đón đám Trình Cẩm, ngoại người của cục công an Lương Sa Thị, còn có vị phó kiểm sát họ Thành mà Vệ Lập Quần đã đề cập, dáng vẻ hắn khoảng 30 tuổi, tuy mặc một thân quân phục nhưng cũng không có vẻ quá nghiêm túc, Vệ Lập Quần giúp cậu và Trình Cẩm giới thiệu với nhau một chút, “Phó kiểm soát của viện kiểm sát Thành Gia Thụ. Tổ trưởng tổ chuyên án được cử đến Trình Cẩm.”. Lần này đám Trình Cẩm lấy danh nghĩa là nhóm cảnh sát đặc biệt được cử đến điều tra, thống nhất một ngành, sự bài xích của cảnh cục địa phương sẽ bớt đi một chút.
Thành Gia Thụ cười bắt tay Trình Cẩm, “Tổ trưởng Trình, chào.” Cậu nhìn xung quanh, Bộ Hoan đang đem một hộp trái cây đẹp nhất cho một vị cảnh sát, Thành Gia Thụ kinh ngạc hỏi, “Tổ trưởng Trình, trong nhóm cậu, đao pháp của ai lợi hại thế? Ta nhất định phải làm quen một chút.”
Trình Cẩm cười nói: “Làm sao nhìn ra được?”
“Trái cây còn tươi, mà cũng không được ướp lạnh, cho nên trái cây đã được khắc lúc ở trên máy bay.”
Trình Cẩm gọi, “Diệp tử, qua đây.” Diệp Lai đi tới, Trình Cẩm nhìn cô cười nói, “Phó kiểm sát rất thích kỹ thuật khắc trái cây của cô, tôi nghĩ 2 người sẽ có chủ đề để nói.”
Nụ cười trên mặt Diệp Lai đơ vài giây, bắt tay Thành Gia Thụ, “Chào anh, mấy thứ trái cây được khắc a… Cái kia hay thiết thái thiết hơn nhiều, như hồng cây cải củ các loại…”
Thành Gia Thụ cười nói: “Nói như vậy cô cũng tự làm cơm? Tôi không cắt củ cải đỏ, cũng không thích ăn, thích củ cải trắng hơn…”
Bộ Hoan liếc Dương Tư Mịch đang tựa lên người Trình Cẩm, chỉ vào Hàn Bân nói: “Kỳ thực đao pháp của cậu ta rất tốt, trước kia là bác sĩ ngoại khoa, cũng có thể cùng anh nói về chủ đề này.”
Hàn Bân đi ra ngoài, “Tôi không thích cắt củ cải.”
Cái gì mà củ cải, củ cải, Vệ Lập Quần nghĩ có nên tránh xa ra một chút, bệnh ngu ngốc cũng sẽ bị lây.
Mấy cảnh sát bên cạnh chắc cũng không thích củ cải, nhìn Trình Cẩm, “Tổ trưởng Trình, bây giờ chúng ta đến cục trước?”
“Tất nhiên, đi thôi.”
Ở trên đường Thành Gia Thụ cũng nhắc đến Kỳ Nguyên, “Tôi đã nói chuyện với cậu ta, một người rất có trách nhiệm, ý chí kiên định, hắn cũng không phải là loại người lãnh khốc, nhưng chúng tôi cũng không tra hỏi được gì từ cậu ta.” Hắn bất đắc dĩ nói, “Thật không hiểu cậu ta nghĩ như thế nào.”
Diệp Lai nói: “Người người đều có lý do của mình, mặc dù đôi khi không biết, nhưng không ai trách được.”
Thành Gia Thụ cười nói: “Đúng, tôi cũng đồng ý quan điểm này.”
“… Bọn họ quả nhiên rất hợp?”
“Cậu đố kị a? …”
Thi thể người bị hại thuộc quyền quản lí của khu Giang Bắc, nhưng ngay từ đầu vụ án này là do cục công an tiếp nhận, vì thế cũng đã lập tổ chuyên án. Sau khi đến cục công an, Trình Cẩm nói vài câu với cục trưởng Hàn lại quay về chủ đề chính, “Án bầm thây đã tạo nên dư luận trong xã hội rất lớn, do đó bộ đã cử chúng tôi đén cùng tra án này. Cho nên chúng tôi chắc phải làm phiền mọi người trong một thời gian.”
Cục trưởng cười nói: “Không phiền phức, bên chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với các vị… .” Thái độ tiếp khách của cục trưởng thật tốt, mà còn nói thao thao bất tuyệt, Trình Cẩm muốn thoát ra, Dương Tư Mịch nghiêng đầu xuống, muốn nói gì đó, bị Trình Cẩm cầm chặt tay cậu cản lại. Trình Cẩm nhìn về phía Vệ Lập Quần, nháy mắt.
Vệ Lập Quần biết ý của Trình Cẩm, hắn tiến lên phía trước nói: “Đúng rồi, cục trưởng, tôi muốn cùng ông thảo luận về vụ án.”
Trình Cẩm lập tức nói: “Vậy các anh từ từ trò chuyện, chúng tôi qua tổ chuyên án bên kia.”
“Được, được.” Cục trưởng cười híp mắt mời Vệ Lập Quần vào phòng của ông ngồi, không thể đắc tội với người của Bộ thông tin.
Vệ Lập Quần nhìn người của tổ chuyên án đang nhanh chóng biến mất, quay đầu lại đuổi kịp cục trưởng, “Là như thế này, hiện tại tạm thời không nên đưa tin tức liên quan đến án bầm thây, chúng ta phải có chuyên môn…”
Tổ trưởng tổ chuyên án phụ trách án phân thây ở Lương Sa Thị cũng là đội trưởng đội hình cảnh, gọi là Giang Quang Hoa, hơn 40 tuổi, là một người cường tráng có tóc bạc, sau khi cùng Trình Cẩm chào hỏi, hai người giới thiệu thành viên 2 bên. Lúc này, tổ chuyên án chẳng khác nào do Trình Cẩm tiếp nhận, cảnh viên Lương Sa Thị bất mãn với cấp trên là ngồi mát ăn bát vàng. Trình Cẩm cũng không nói gì, chỉ hỏi tiến triển của vụ án, không có ai trả lời, Giang Quang Hoa nhíu mày, nháy mắt cho thuộc hạ của hắn mau nói một lượt. Nội dung chủ yếu là về Kỳ Nguyên, nhưng không nói Kỳ Nguyên là hung thủ, cũng không nói tới chuyện kết án.
Trình Cẩm gật đầu nói, “Vậy chúng ta bắt đầu từ Kỳ Nguyên. Hàn Bân và Tiểu An đi giúp pháp y sắp xếp thông tin người bị hại. Còn lại theo tôi đi xem Kỳ Nguyên.”
Kỳ Nguyên đã bị tam giam trong cục 3 ngày rồi, hôm nay là ngày thứ tư, theo thường lệ lại sẽ có cảnh sát gọi hắn ra ngoài, nhất định là lại bắt đầu thẩm vấn, hắn bị hai cảnh sát áp giải trên hành lang, chạm phải một cảnh sát cũng đang áp giải phạm nhân khác, phạm nhân kia ăn mặc lôi thôi vừa đi vừa chửi, cảnh sát phía sau hắn không nhịn được đẩy hắn đi nhanh chút, phạm nhân cà lơ phất phơ đó lộ ra biểu hiện tức giận, vừa mới gặp mấy người Kỳ Nguyên, hắn đột nhiên xoay mạnh người đánh về phía sau cảnh sát, rồi gạt ngã vị cảnh sát ấy. Hai cảnh sát bên cạnh Kỳ Nguyên xông lên hỗ trợ, nhưng người kia động tác nhanh nhẹn, một cước đã đá bay một người, cảnh sát kia tránh không kịp cũng bị một quyền của hắn.
Ban đầu, Kỳ Nguyên còn ngẩn ra, sau đó thấy 2 cảnh sát kia cũng bị đánh, hắn không nghĩ nhiều, vội lên giúp mấy cảnh sát kia. Tên phạm nhân liếc hắn, “Ra chỗ khác, đừng xen vào việc của người khác…” Còn chưa hết câu, một đấm của Kỳ Nguyên đã tung ra, tên đó không để ý liền chịu một đấm, tên đó nổi giận, “Hắc! Anh bạn, có lầm không vậy, anh bị bọn họ bắt rồi còn giúp họ sao?…”
Kỳ Nguyên không nói lời nào, cùng phạm nhân kia đánh nhau, một lần nữa cảnh sát cũng đồng loạt xông lên, phạm nhân rất nhanh bị chế phục, Kỳ Nguyên đem chân phạm nhân ép lên sàn nhà, chờ cảnh sát đem còng lại, nhưng mấy cảnh sát lại không mang theo còng, một người trong đó cởi giây giày xuống, lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Kỳ Nguyên thuận lợi nhận lấy, nhanh chóng trói phạm nhân lại, cảnh sát đem phạm nhân đã bị trói kéo đi, phạm nhân vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, “Mẹ kiếp! Tự nhiên gặp phải người thần kinh! …”
Kỳ Nguyên tiếp tục bị đưa đến phòng thẩm vấn.
Phạm nhân kia đang bị áp giải, lại quay lại… bước vào một phòng làm việc, hắn vừa đi la hét: “Giúp đỡ! Tôi bị thương ngoài ý muốn!”
Trình Cẩm cười nói: “Được, sau khi trở về viết báo cáo, tôi sẽ ký tên.”
“… Lại báo cáo.” Bộ Hoan bĩu môi tên phạm nhân vẫn đang la hét kia.
“Này, đừng nhúc nhích!” Sau lưng Bộ Hoan, Diệp Lai cầm cameras chụp cái tay bị trói của phạm nhân.
Một cảnh sát cũng phối hợp theo Bộ Hoan, rất tức giận, trên mặt đỏ một mảng —— bị Bộ Hoan đánh, cái gì mà bị thương ngoài ý muốn, rõ ràng là cố ý bị thương, hơn nữa hắn không có tư cách xin giúp đỡ.
Du Đạc nhìn tay bị trói chặt của Bộ Hoan, “Vết hằn trên tay người bị hại khác nhau.” Trren tay và chân của người bị hại mới nhất là Vu Văn Dũng cũng có vết hằn, một kiểu song bát, người bình thường sẽ không dùng loại này, ngư dân thỉnh thoảng có dùng, nhưng rõ ràng, Kỳ Nguyên không biết kiểu trói này.
Diệp Lai giúp Bộ Hoan cởi dây ra, Bộ Hoan vỗ vỗ vai cảnh sát cừa hợp tác, “Xin lỗi a, anh bạn.” Không đợi cảnh sát kia nói không có gì, Bộ Hoan tự nhiên vén áo sơmi lên, “Diệp tử, trên lưng tôi có vết bầm phải không, chụp cho tôi mấy tấm, lưu làm chứng cư.”
Diệp Lai nhìn một nửa con mắt, “Cậu có muốn chụp mấy tấm bị cởi hết không?”
“Được a! Biện pháp này hay, chúng ta tìm một phòng trống đi!”
“…” Diệp Lai đem cameras đưa cho Du Đạc, Du Đạc lắc đầu lui về phía sau vài bước, “Ta đối với *** của hắn không có hứng thú.”
Vệ Lập Quần ở bên cạnh cục trưởng, bất thình lình nói: “Ta có thể giúp một tay.”
“… Không cần.”
Thành Gia Thụ nhìn Giang Quang Hoa không lên tiếng, rồi nhìn Trình Cẩm, “Kế tiếp là thẩm vấn Kỳ Nguyên?”
Trình Cẩm nói: “Tôi và Tư Mịch đi xem.”
Mọi người sang bên cạnh phòng thẩm vấn, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vào phòng thẩm vấn, những người khác ở bên ngoài xem video.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi đối diện Kỳ Nguyên, Trình Cẩm đem tư liệu trong tay đưa tới trước mặt Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch mở tư liệu, rút ra tấm hình Bộ Hoan bị trói, “Có nhận ra không? 10 phút trước cậu đã trói”
Kỳ Nguyên ngẩng đầu nhìn Dương Tư Mịch, đè nén tức giận nói: “Các người gạt tôi?”
“Thú vị.” Dương Tư Mịch nở nụ cười, “Chán ghét bị người khác khống chế? Xem ra cậu nhận tội ít nhất không phải bị người khác uy hiếp. Vết hằn của người bị hại cũng không phải loại này. Cậu có thể sẽ nói, cậu biết rất nhiều loại. Vậy thì cho cậu cơ hội thử một lần.” Hắn cầm một … ảnh chụp loại buộc khác, đặt lên bàn khoảng 2 giây, sau đó lật lại, cầm một sợi dây đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Kỳ Nguyên, nghiêng đầu nhìn hắn, “Thử một chút?”
Kỳ Nguyên nhìn Dương Tư Mịch, sau đó cầm sợi dây lên, bình tĩnh làm lại vết buộc.
“Không sai a.” Dương Tư Mịch lộ ra dáng cười kinh ngạc, sau đó thu liễm dáng tươi cười mà lạnh lùng nói, “Đáng tiếc loại buộc trên hình cũng không phải của người bị hại.”
Kỳ Nguyên không tự chủ híp mắt lại hung hăng nhìn thẳng Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch nói: “Rất không thích bị hoàn cảnh bó buộc sao? Đáng tiếc là cậu cam tâm tình nguyện, cũng có thể nói là tự làm tự chịu.”
Kỳ Nguyên cắn răng không nói gì, cúi thấp đầu xuống.
Dương Tư Mịch lật tư liệu trong tay, nhìn Kỳ Nguyên, “Cha cậu đã sớm qua đời, còn là chuyện của mười lăm năm trước, ông không cẩn thận bị người khác lừa…”
Kỳ Nguyên ngẩng đầu lên nói: “Đừng nói về cha tôi.”
Dương Tư Mịch nói: “Vậy nói về người còn sống. Cậu còn có một em trai và mẹ, hiện tại mọi người ở cùng một chỗ.”
Kỳ Nguyên phát hỏa, “Cái gì mà mẹ tôi? Anh có biết nói chuyện hay không? Bà là người tốt.”
Trình Cẩm nhíu mày, gõ bàn, “Im lặng.”
“Người nhà sống hòa thuận với mọi người xung quanh, thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp cũng tốt.” Dương Tư Mịch nói tiếp, “Về cậu, 31 tuổi, độc thân, không có bạn gái cũng không có bạn trai…”
Kỳ Nguyên cười nhạt: “Anh nghĩ tôi là biến thái?”
Trình Cẩm nói: “Nước ta thật đặc sắc, người bình thường độc thân sẽ bị nói là có vấn đề, phi lưu ưu khuyết điểm, ngươi năng khiêng được chứng minh ngươi đúng là một rất độc lập tự chủ người của.”
Kỳ Nguyên nhíu mày, “Rốt cuộc các ngươi muốn nói cái gì?”
Dương Tư Mịch nói: “Cậu là người độc lập, chắc chắn sẽ không muốn chết, nhưng tại sao cậu muốn thay người khác nhận tội?”
Kỳ Nguyên bọn họ, “Các người là ai, vì sao nói ta không phải là hung thủ?”
Dương Tư Mịch nói: “Tôi không biết cậu đã từng giết người chưa, bởi vì cậu có năng lực để giết người. Tôi chỉ cho rằng cậu không phải là sát thủ liên hoàn giết 49 người.”
Nghe thấy 49 người bị giết, Kỳ Nguyên không tự chủ lộ ra biểu tình chán ghét.
Dương Tư Mịch gấp tư liệu trên tay, “cho nên, cậu không có gì muốn nói sao?”
“Không có.”
“Cứ như vậy đi.” Dương Tư Mịch đứng lên, một tay cầm tập tư liệu, tay kia đưa cho Trình Cẩm, Trình Cẩm cầm tay cậu đứng dậy, hai người cùng đi ra ngoài.
Cứ như vậy? Kỳ Nguyên nghi ngờ nhìn bọn họ rời khỏi, sau đó không tự chủ mà suy nghĩ một chuyện khác: Vừa rồi hai người nắm tay nhau đi ra? Lẽ nào hiện nay ở Trung Quốc độc thân còn đáng hổ thẹn hơn đồng tính? …